Hồi nhỏ mình để dành tiền trong một cái hộp. À thời đó là tiền xu, xu 5 nghìn, 2 nghìn, 500 đồng, 200 đồng đồ ấy. Mình để dành tiền xu đầy hộp luôn. Cái hộp đó mình cất trong tủ, ngày nào chị mình cho mình tiền đi học mình cũng không sài mà nhét thêm vào hộp đấy để dành.
Một hôm mình đi học về, mở tủ ra thì phát hiện cái hộp mất tiêu. Và mình linh cảm chắc chắn là bị em họ lấy, hỏi thì nó cứ khăng khăng chối. Thế là mình theo đuôi nó từ chỗ này qua chỗ khác, nó đi đâu mình đi đó, theo đuôi rất lâu, năn nỉ khóc lóc ỉ ôi các kiểu, cuối cùng nó cũng thấy tội mà đem trả lại mình. Nhưng lúc nó trả lại còn có 1/2 hộp à, nó lấy ra sài hết 1/2 rồi. Mình cũng ngậm ngùi nhận lấy và cảm ơn. Ít ra thì cũng lấy lại được một phần, tốt hơn rất nhiều so với không lấy lại được gì.
Vụ đó mình nhớ tới giờ luôn!
Nhưng nhớ lại thì mình mới nhận ra, thì ra mình biết dùng sự yếu đuối để thao túng người khác thương xót mình từ nhỏ!